“Summer has come and passed
the innocent can never last
wake me up when September ends…”
Mưa phùn, những cơn gió se người, lời bài hát “Wake me up when september ends” vang lên rả rích trong phòng vắng. Kí ức ngập tràn, mùa thu là mùa của kỉ niệm, của chia phôi, của nhớ thương, của da diết. Phải chăng vì vậy mà người Mỹ đã dùng từ “Fall” để chỉ mùa thu thay cho “Autumn”, nhằm ám chỉ sự chia ly và tách biệt?
Những hồi ức không bao giờ dứt từ lời hát như chảy vào trong tim: phim Hàn quốc, lãng mạn, bệnh máu trắng, trẻ thơ, mất trí nhớ, ngẩn ngơ, nước mắt… Hòa vào dòng chảy bất tận đó là Trái tim mùa thu, đẫm nước mắt từ đầu đến cuối phim với tình yêu không tàn của hai Kim Ngưu.
Euh Suh – Cái cây hiền hòa
“ - Nếu được sinh ra một lần nữa, em muốn làm gì?
- Em muốn làm cái cây.
- Cái cây?
- Vì cái cây sinh ra đã bám rễ vào lòng đất, sẽ không phải đi đâu, sẽ không bị chia cắt khỏi những người em yêu thương.”
Hiền lành và có trái tim trong sáng, Euh Suh là một cô gái Kim Ngưu điển hình. Cô ngây thơ từ thưở bé, chan hòa với mọi người và dành tình thương chân thành cho mọi điều bé nhỏ quanh cuộc sống của mình.
Cuộc sống từ nhỏ của Euh Suh nhẹ nhàng xoay quanh gia đình và bạn bè. Cô cũng chẳng đòi hỏi gì hơn, cô trân trọng và yêu thương nó. Cô như làn nắng ấm mùa thu, không quá chói sáng hay rực lửa như cái nắng mùa hè, cũng chẳng hời hợt vụt đến như tia nắng yếu ớt mùa đông, chỉ nhẹ nhàng xua đi những chán chường hay ích kỉ trong cuộc sống đời thường bằng nụ cười tươi của mình.
Euh Suh hay nhút nhát và tự ti, rằng cô không giỏi như bố mẹ hay anh trai, rằng cô vụng về không đi vững xe đạp. Euh Suh ương bướng, biết sai nhưng vẫn cứng đầu. Euh Suh luôn gắn bó với anh trai, vẫn hay tâm sự với mẹ và hay làm nũng với bố. Euh Suh hay tắm chung để kì lưng cho mẹ, luôn nói “Cám ơn vì bữa ăn ngon” trước khi ăn, thích chơi trò thú nhận, luôn chơi oẳn tù tì thua vì toàn ra đấm. Và, Euh Suh luôn cười.
Có lẽ vì vậy mà, dù không học giỏi nhất lớp như Shin Ae, cô vẫn được bạn bè thầy cô ưu ái bầu làm lớp trưởng. Có lẽ vì vậy mà những bữa cơm gia đình luôn tràn ngập tiếng cười thân thương. Có lẽ vì vậy mà cô luôn muốn làm cái cây, chẳng cần gì cả, chỉ cần một cuộc sống bình yên quanh những người mình yêu quý. Hình ảnh cô gái Kim Ngưu hiện lên thật rõ nét với những giản đơn và thói quen được hình thành theo thời gian, với những yêu thương trọn vẹn, thuần khiết.
Jooh Suh – chàng họa sĩ dưới gốc cây
Xuất hiện trong phim với hình ảnh một nam sinh đẹp trai, học giỏi, vẻ đẹp, được nhiều bạn nữ hâm mộ, nhưng Jooh Suh hiện lên có phần kiêu ngạo và không dễ tiếp xúc. Anh sẵn sàng vứt gói quà của một bạn gái tặng vào xô nước bẩn, lạnh lùng từ chối mọi lời tỏ tình. Vì trong tim, anh chỉ cần bố, mẹ và em gái.
“Kiếp sau, tôi sẽ chỉ yêu một người. Cho dù người đó không yêu tôi cũng không sao, tôi không bận tâm. Tôi chỉ ước có thể ngắm nhìn người đó trọn vẹn mỗi ngày” – Jooh Suh
Ngược lại với Euh Suh chan hòa trong vắt, nét Kim Ngưu của Jooh Suh hiện ra với vẻ khó gần của đất và tính cách “không quan tâm tới những gì không liên quan”. Anh vẫn quan tâm mẹ cha từng chút, vẫn cười tít mắt và lo lắng cho đứa em gái nhỏ tinh nghịch, vẫn phì cười ân cần khi thấy cô em đã biết mặc váy lót. Anh chỉ cần những người anh yêu quý.
Trưởng thành, Jooh Suh hiền hòa hơn, nhưng lại trầm lắng hơn. Tưởng như không ai có thể chạm vào đáy tim anh, nơi vẫn còn lẩn khuất hình ảnh cô em gái hay cười thời thơ ấu. Anh không yêu ai, anh làm bạn trai Yumi và có ý định kết hôn với Yumi chỉ vì cô là bạn, yêu anh và đã ở bên anh từ lâu. Kim Ngưu vẫn sống theo thói quen vậy đấy. Khi không thể yêu ai nữa, Kim Ngưu sẽ chọn những gì gắn bó thân thuộc với mình từ lâu.
“ - Anh không yêu em sao? - Yumi
- Anh đã cố gắng.”
Kim Ngưu – Tình yêu lớn dần theo thời gian.
Tính Kim Ngưu ngập tràn trong tình yêu của Euh Suh và Jooh Suh: ỳ và chậm. Ở cạnh nhau từ bé mà mãi 7 năm sau gặp lại, hai người mới mơ hồ nhìn ra cảm xúc của mình.
Jooh Suh từ nhỏ luôn chỉ biết có em gái, ai tỏ tình anh cũng từ chối vì “Tôi đã thích người khác rồi”. Euh Suh cũng chỉ nghĩ tình cảm dành cho anh trai như tình cảm gia đình và ngưỡng mộ. Lớn lên bên nhau, cùng đạp xe tới trường, cùng ngắm mưa, cùng chơi đùa, cùng ra biển… Đến khi gặp nhau, khoảnh khắc vô tình dựa vào nhau và đầu ngón tay khẽ chạm nhau làm hai người giật mình nhận ra thoáng mơ hồ dịu ngọt đã biến mất, để lại tình yêu và nỗi băn khoăn mạnh mẽ cho cả hai.
“Đàn ông các anh lạ thật, mọi họa sĩ đều muốn vẽ người họ yêu” – Yumi
Từ hồi chia tay Euh Suh, Jooh Suh – dù là thầy giáo mỹ thuật – nhất quyết không vẽ ai. Yumi muốn anh vẽ cô, anh chỉ trả lời “Em quá đẹp để anh có thể vẽ”. Có lẽ, từ những nét vẽ giản dị anh phác họa Euh Suh trên trang giấy trắng, tình yêu đã ngập đầy hai trái tim vốn hoang hoải vì nỗi nhớ?
Kim Ngưu – ương bướng trong tình yêu đầy nỗi đau
“ - Người yêu đầu của anh là ai? - Yumi
- Anh đã yêu một cái cây”
Tại sao mãi 7 năm sau, khi không gặp Euh Suh nữa, Jooh Suh mới dám khẳng định câu này?
Tình yêu thưở nhỏ trở lại như một lời bài hát đẹp cất lên giữa nền mùa Thu, cũng là nỗi ám ảnh day dứt. Gia đình phản đối, hai Kim Ngưu cứng đầu đã bỏ lại tất cả, bỏ đi cùng nhau. Yêu nhau sâu đậm, yêu nhau đến chung cảm xúc, chung ước mơ. Jooh Suh cũng đã muốn trở thành một cái cây, để có thể ở cạnh Euh Suh. Chỉ cần là hai cái cây, để mãi mãi cạnh nhau.
Nhưng số phận khắc nghiệt đã dập tan mơ ước nhỏ bé và đơn sơ ấy. Euh Suh bị bệnh máu trắng. Jooh Suh đã thắp đèn trên cây thông, làm nến, trao nhẫn để hai người kết hôn với nhau, dù biết Euh Suh có thể ra đi bất cứ lúc nào. Jooh Suh đưa Euh Suh ra biển, cõng đi dạo trên cát, kể chuyện ngày xưa. Để hai dòng nước mắt chảy dài trên má anh khi cánh tay Euh Suh rơi xuống từ vai anh, nhắm mắt ngủ say mãi mãi.
Kim Ngưu – “You’re forgiven”
“Đừng rời bỏ em
Hãy nhìn vào mắt em này
Thế giới chỉ là một màu trắng
Chẳng lẽ anh đã quên những lời hứa?
Sao anh có thể từ bỏ em như thế
Anh làm điều đó thật dễ dàng
Nhưng với em, chúng thật khó khăn”
Xuyên suốt phim, bài hát Reason vang lên đau đáu như một lời âm thầm trách móc nhẹ nhàng. Trong phim thì tình yêu trọn vẹn ấy vốn dĩ chẳng có gì để oán hờn nhau, chỉ dám than trách số phận đầy trớ trêu. Từ nhỏ, hai người luôn nói “You’re forgiven” mỗi khi người kia có lỗi. Vậy sao những ám ảnh về sự hờn trách vẫn deo dẳng trong từng lời hát?
Kim Ngưu nhớ lâu vậy đấy. Phải chăng, Euh Suh vẫn trách Jooh Suh vì đã bỏ cô lại một mình hồi còn bé? Vì anh đã hứa sẽ không bao giờ rời xa cô cơ mà? Lời hứa – sự tha thứ – những nỗi niềm không trọn vẹn bao trùm lên từng cánh rừng mùa thu, từng cơn gió đượm hơi biển trong phim; xuyên qua những dãy cảm xúc phức tạp của các nhân vật. Rút cục, vì Kim Ngưu quá tham lam, hay vì trong tình yêu, không bao giờ là thấy đủ?
Jooh Suh đã tạm biệt Euh Suh theo cách riêng của anh: tạm biệt cô ở những nơi ngập tràn kỉ niệm của hai người, trước khi anh có thể giữ trọn lời hứa mãi bên cô.
“Trước khi thực hiện lời hứa với em, anh muốn quay lại những nơi kỉ niệm mà chúng ta đã hạnh phúc nhất. Anh muốn nói lời tạm biệt với em ở đây.”
Jooh Suh ra đi ở ngay chỗ hồi nhỏ Euh Suh đã từng bị tai nạn xe tải, cũng vì một chiếc xe tải, cũng trong một ngày Thu trong vắt. Anh mỉm cười mãn nguyện khi thấy văng vẳng giọng nói quen thuộc của cô “You are forgiven.”
Cái kết, hay cả câu chuyện tình buồn này đã rút cạn nước mắt của biết bao thế hệ người xem. Đọng lại trong tôi chỉ là một câu hỏi: “Bao giờ, người ta mới thấy thỏa mãn đầy đủ và trọn vẹn trong tình yêu?”
Gió Thu gói theo mùi hoa sữa ngan ngát. Vu vơ nhớ đến câu thơ của một nhà thơ tôi không nhớ tên:
“Tình chỉ đẹp những khi còn dang dở
Và đẹp hơn, tan vỡ ở mùa thu…”
Nhắm mắt lại, tưởng như ngửi thấy mùi Thu nồng nàn.
0 comments:
Post a Comment